Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Long Phượng Trình Tường 


 phan 13

 Mặc dù ta là tiên thai, nhưng lại có một ảo tưởng khác thường, nghĩ đến một ngày có thể cảm thụ được niềm vui sướng của tình thân gia đình. Chỉ là biện pháp này của người cực kỳ tàn nhẫn, giống như đưa bình nước cho một người đang khát khô cháy cổ, chớp mắt lại viện cớ lấy lại, thà rằng ngay từ đầu không cho, chẳng phải là bớt đi rất nhiều việc sao?
Người đột nhiên tiến lên hai bước rồi đột ngột dừng lại, một nam tử chín thước to cao vạm vỡ như bị thất hồn lạc phách, vô cùng thống khổ nhìn ta chăm chú, có chút giống như linh hồn vụn vỡ tinh thần tổn thương, thần thái nhợt nhạt tiêu điều. Mở miệng, như thể muốn phản bác lại, thế nhưng một câu cũng không thốt ra được. Ta thấy người gian nan như thế, khẳng định là bị ta nói trúng chỗ đau, bất chợt mềm lòng, nước mắt trên mặt bị gió núi thổi khô, khe khẽ giọng: “Dượng…”
Người ngơ ngác nhìn ta chằm chằm hồi lâu, ngay lúc ta tưởng rằng người muốn ép ta sửa lại cách xưng hô, người mới chậm rãi nặn ra ý cười gượng gạo: “Thanh Nhi thích gọi thế nào thì cứ gọi thế ấy đi. Chỉ là, có một việc con không được hiểu lầm, lúc thúc thúc gặp con, chưa từng xem con là công chúa điểu tộc, con chính là con, Tiểu Thanh Điểu.”
Ta nghe thấy lời ấy, trong lòng thư thái không ít. Nhưng đã biết người là phụ thân của Đan Chu, ý niệm thân cận gần gũi cũng phai nhạt dần. Mặc dù người thường xuyên có việc đến núi Đan Huyệt, nhưng ta lại chưa từng như trước đây nhào vào lòng người, mà lại phát huy một cách tích cực đầy đủ những phép tắc lễ nghi mà bản thân chưa từng dùng suốt hơn ngàn năm qua, hàn huyên vấn an thăm hỏi sức khỏe, cũng thường xuyên từ trong mắt người nhìn thấy vẻ thất vọng. Ta giả vờ không biết, chung quy cũng không thể muốn ta giả vờ là biểu tỷ Đan Chu, gọi người một tiếng “Phụ thân” chứ?
Tiếng “Dượng” này – gọi liền gọi suốt mấy ngàn năm, ta thường xuyên ở núi Đan Huyệt trông thấy người, cũng biết vạn năm qua tim dì như sắt đá, quản thúc Đan Chu rất chặt chẽ, chính là đến bây giờ, e rằng người cũng chưa lần nào gặp qua Đan Chu.
Giờ phút này người mời ta đến Tu La Thành, trước đây ta không biết thân phận của người thì cũng đành, bây giờ biết rồi, trên mặt mặc dù ra vẻ không có gì, nhưng trong lòng thì lại cực kỳ chấn động.
Tộc Tu La ai nấy đều hiếu chiến, chín vạn năm trước cùng Tiên giới đánh nhau không biết bao nhiêu lần, hai bên có thể nói là bất phân thắng bại, là kẻ tử thù của nhau. Hôm nay nhị vị Hoàng tử tiên giới cùng dượng gặp gỡ, nhưng lại không đánh nhau, cũng là điều khó khăn lắm rồi.
Lại nghĩ tới việc dì năm đó có thể cùng Tu La Vương thành thân, nhưng sau đó lại dứt khoát quay đầu, ngồi lên ghế Thủ lĩnh Điểu tộc, nghĩ tới thủ đoạn cũng không phải là vừa.
Ta đem đoạn chuyện tình có một không hai giữa hai người thoáng soạn lại trong đầu, liền có chút thương cảm với dượng, nhiều năm thương nhớ con gái, may mắn là chưa sinh bệnh. Nghiêng đầu liếc Nhạc Kha một cái, tà tà cười: “Tiên giới từng có tin đồn, nữ tử tộc Tu La xinh đẹp kiều diễm, ta có lòng muốn đi, chi bằng điện hạ đi cùng ta, cũng là để mở mang kiến thức?”
Dượng nghe nói ta có ý định đi Tu La Thành, trên mặt thoáng hiện lên nét vui mừng, mong mong chờ chờ nhìn ta, một đại hán khí thế bừng bừng trông lại có chút đáng thương. “Thanh Nhi, chi bằng bây giờ liền xuất phát?”
Không rõ vì sao, hôm nay dượng đột nhiên xuất hiện, trong mắt Nhạc Kha liền giống như muốn tóe lửa. Ban đầu ta còn cho rằng không có gì đáng ngại, lúc này linh quang chợt lóe, nắm được chút manh mối, lại ở trong lòng suy đoán một chút, sợ là không mười thì cũng đúng đến tám chín phần.
Nhạc Kha thân là Long tử Đông Hải, cùng Thiên gia Long tộc đồng khí liên chi, nhất vinh câu vinh, nhất bại câu bại *, Thiên gia với người của bộ tộc Tu La đại chiến mấy vạn năm, hắn có cái nhìn thù địch âu cũng là điều đương nhiên, đúng là sơ sót của ta.
*cùng tiến cùng lui
Ta đứng giữa hai người họ, có chút chần chừ không quyết định được. Chiến tranh trước giờ vốn là chuyện của người trên, với một tiểu địa tiên nho nhỏ như ta hoàn toàn không có chút quan hệ. Huống hồ mấy ngàn năm qua, dượng đối với ta quan tâm yêu thương có thừa, ai gần ai xa, đứng nhìn thôi cũng rõ. Ta sao lại phải quản người cùng Thiên gia có quan hệ gì. Nhưng ta với Nhạc Kha lại nhiều lần cùng nhau vào sinh ra tử, nếu như bỏ hắn một mình đi Tu La Thành, cũng có chút khó thốt nên lời.
Nhạc Kha cư nhiên lại nhìn dượng như thể hắn muốn lao vào cùng người đánh một trận, ta sợ hắn xúc động, kéo kéo tay áo hắn, vẻ mặt hắn có chút hòa hoãn, lại giống như nhớ ra việc gì, hỏi: “Nàng gọi người này là dượng?”
Ta nhìn hắn có dấu hiệu tức giận, cuống quít trấn an: “Dượng cũng không dễ dàng gì, bao nhiêu năm nay cùng với dì ầm ĩ đến độ phu thê không nhận mặt nhau, con gái cũng không được nhận…”
Hắn mở to hai mắt, giống như nhìn một kẻ ngốc, đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, ngón tay cơ hồ chọc thủng trán của ta: “Đầu óc của nàng sao lại không phát triển thế này?”
Lời này thật sự có chút nặng rồi.
Quả thực trong vũ tộc, kể ra ta cũng không phải là người nổi trội, nhưng cũng nhất định không phải là kẻ ngốc nhất. Ở núi Đan Huyệt, ngốc nhất chính là con chim cút bị con diệc ngó trúng kia, dám cùng với Thương Lộ Đại tổng quản dáng vẻ dữ tợn một tay che trời kia tranh giành phu quân, chẳng phải là tìm đường chết sao?
Trong lúc ta thẹn quá thành giận đã quên mất cân nhắc trước sau, buột miệng nói: “Ngươi mới là đứa ngốc trong Long tộc…” thấy hắn mặt mày xanh mét, tay nắm lại, lùi ra sau một bước dài, bỗng nhiên nhớ tới lần trước đánh hắn, bứt vảy rồng của hắn, lúc ấy hắn cũng là bộ mặt buồn bực như thế này, nhưng lại chưa từng đánh trả, nên ta chỉ một lòng tránh né.
Hắn thấy ta kinh hãi như vậy, cười một cách cổ quái, lại bất ngờ nói: “Cho dù ta là kẻ ngốc, nàng cũng đã đồng ý lấy thân báo đáp, có thể thấy được nàng nhãn tuệ cao siêu, giữa biết bao nhiêu người trong Long tộc cứ khăng khăng chọn một kẻ ngốc như ta.”
Đầu ta ầm ầm rung động, giống như tiếng sét, trên mặt nhất thời nóng rực, lắp ba lắp bắp: “Khi…Khi đó ta chỉ nói đùa, há…há có thể coi là thật?”
Dượng nhíu chặt mày, kiên quyết nói: “Việc hôn nhân này tuyệt đối không thành.”
Ta biết rõ tính tình Nhạc Kha, nhất định là hôm nay hắn trêu chọc ta, ảo não nói: “Dượng, người cũng tin là hắn nói xằng nói bậy? Hắn chẳng qua là trêu chọc con. Tứ hải bát hoang ai lại không biết bản lĩnh phong lưu của Đông Hải Long tam thái tử, bao nhiêu nữ tử quỳ dưới bạch bào của hắn, cầu được hắn coi trọng một chút mà còn không được. Ngay đến công chúa Giao Tộc mỹ mạo như thế còn lượn lờ quanh hắn…”Trong tim có chút khó nói, tự giễu: “Thanh Loan bất quá dung mạo tầm thường, sao có thể khiến Tam điện hạ để mắt đến?”
Hắn có chút hổn hển: “Nàng ngốc nghếch thế này, ta đương nhiên cũng sẽ…”
Đột nhiên cắn môi, bộ dạng hối hận không kịp.
Ngày trước ta có chút thầm thích Nhạc Kha, nhưng sau đó biết được hắn có tầm mắt nhìn cao nên cũng đã sớm từ bỏ. Mọi khi cùng hắn qua lại cũng chỉ là như huynh đệ, hôm nay nhìn thấy vẻ mặt không chút giả dối của hắn đối với ta, quả thực là xem nhẹ ta rồi, trong lòng tức giận, giọng điệu cũng trở nên không tốt: “Ta nói, có một ngày ngươi sẽ hối hận vì năm lần bảy lượt liều mình cứu ta, bây giờ thì cực kỳ hối hận rồi? Không nghĩ tới một Long Tam thái tử anh minh thần võ như ngươi cũng sẽ làm ra việc khiến bản thân phải hối hận, nên nói Thanh Loan ta may mắn, hay nói do điện hạ đầu óc không tốt?”
Hắn hết nhìn lại ngó ta tựa như không thể tin nổi, môi cũng bắt đầu run run, chỉ vào ta căm hận nói: “Đầu óc không tốt rốt cuộc là ai? Nàng con chim ngốc đầu óc mãi không trưởng thành này! Quả thực uổng phí tâm ý ta đối với nàng…” Ngậm chặt môi một chút, lại sửa lời: “Uổng công ta ba lần bốn lượt cứu mạng nàng…”
Trông lòng ta choáng váng, thực hi vọng bản thân chưa từng nghe thấy lời lẽ hối hận của hắn. Lại cảm thấy có chút nực cười, đây chính là khắc họa về con chim cút mà. Con chim cút đó bị vặt thành con cút trụi lông, cùng con diệc trống bỏ vợ bỏ con lại mất hết tu vi sinh sống với nhau được ba tháng liền cãi cọ ầm ĩ, nói là lúc đó mắt bị mù, thế nên mới nhìn trúng con cút trụi lông này, náo loạn đến độ người ở núi Đan Huyệt không ai không biết. Con chim cút thương tâm muốn chết, mấy lần muốn tự tử, may mắn được mọi người khuyên giải mới tiếp tục sống.
Có một ngày ta chơi đùa ở khe suối dưới chân núi, nhìn thấy con chim cút đó. Tóc đen trên đầu nàng không còn một sợi, nghĩ tới lông vũ trên người bị người vặt trụi, chỉ dựa vào pháp thuật của nàng chẳng thể nào biến hóa về một đầu tóc đen. Y phục trên người nàng rách nát, sớm đã không còn là một thiếu nữ hạnh phúc thẹn thùng dung mạo ôn nhu như trước đây, tiều tụy xấu xi, bị đám tiểu tiên đồng chơi đùa ở xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lúc ấy ta liền rút ra một kết luận: mấy thứ tình tình yêu yêu này, đúng là độc dược khiến tiên yêu sa đọa mà.
Nếu như có một ngày tình yêu đó không còn, hai bên trở mặt, quả thực vẫn còn tốt chán, đừng khiến bản thân rơi vào kết cục bi thảm, người người đều có thể giẫm đạp. Ái tình không còn thì không còn, chung quy vẫn là cầm lên được bỏ xuống được, đừng khiến cho ái tình ân nghĩa đều không còn, ngay đến tôn nghiêm của kẻ làm tiên cũng mất sạch, điều đó quả thật là cực kỳ không hay chút nào.
Ta với Nhạc Kha mặc dù không phải là uyên ương, nhưng cũng có ân tình cùng chung hoạn nạn, hôm nay hắn trắng trợn không ngừng đem ta ra chà đạp, thật sự đã chọc giận ta. Ta nhớ tới con chim cút kia, trong lòng liền tức giận, chỉ thấy cái chuyện tình nghĩa này, hơi có chút dễ dãi là liền khiến bản thân chịu thiệt, rơi vào tình cảnh tệ hại. Tính tình ngày xưa bộc phát, ngăn cũng không ngăn được, cũng không suy nghĩ cẩn thận hắn với ta tu vi chênh lệch cách nhau thế nào, xông tới liền hạ một đấm vào ngực hắn.

Hắn trúng phải mấy đấm thép của ta, đau đến e răng rách miệng, nhưng ác ý trong mắt lại dần dần biến mất, chỉ lấy đôi tay sắt gắt gao xiết chặt ta vào trong ngực, hướng về phía dượng nói: “Tu La Vương nếu như không còn việc gì xin hãy quay về đi. Tiểu ngốc điểu này cần có người thích hợp dạy dỗ mới được, ngày xưa cùng vãn bối quấn quít lấy nhau không biết trời cao đất dày, nếu như lại không quản giáo, chắc chắn sẽ gặp đại họa. Vãn bối tạm thời đưa nàng về Đông Hải dưỡng thương”. Dứt lời cũng không xem ý dượng thế nào, gọi mây tới rồi liền đằng vân mà đi.
Ta ở trong lòng hắn giãy giụa hết nửa ngày, hai tay bị hắn giữ chặt, hết tránh lại né nhưng vẫn không thoát được, toàn thân đều thoang thoảng mùi hoa thạch quỳnh, bỗng dưng lại nhớ tới sự ôn nhu ấm áp của con hổ Nhạc Kha, khi ấy chỉ nghĩ nó là một con hổ bình thường, rất nhiều lời trong lòng đều lẳng lặng nói hết với nó, càng thấy xấu hổ tức giận không thôi, há miệng nhe răng cắn vai hắn một phát.
Da thịt trên người hắn bỗng chốc căng ra, cứng rắn như thép, giọng nói lại vẫn thản nhiên: “Ta thấy không quản giáo nàng, sau này nàng nhất định vô pháp vô thiên – coi trời bằng vung!”
Ta há miệng nhả ra, hung hăng trừng mắt với hắn, chỉ cảm thâý tức giận trong lòng khó mà nguôi được, toàn thân đều run lên: “Ta đương nhiên có cha mẹ dạy dỗ, hai người họ lại mất rồi, cũng không tới phiên người khác quản thúc, ngươi là cái đinh gì hả?”
Hắn thế nhưng thu lại tức giận, mỉm cười nói: “Tiểu ngốc điểu, nàng nói xem ta là cái đinh gì?” Đằng vân bay lên điện ngọc trên chín tầng trời, ý cười trên môi hắn càng sáng chói, ta nhìn đến suýt ngây người, trong đầu bỗng chốc thanh tỉnh, giận hắn đem ta ôm vào trong lòng, dùng sức giãy giụa hai lần vẫn không thoát được, hung hăng ngoạm hắn một cái, hắn cũng không lên tiếng, chỉ càng ôm chặt ta vào lòng, thân thể tráng kiện của một thanh niên cùng với ta dán chặt vào nhau, gần như hòa tan không chút kẽ hở. Ta dần dà cảm thấy trong lòng có một sự rung động rất lớn, cũng không biết nó là gì, mắt bỗng chua xót, mới đầu chỉ là rơi lệ. Sau càng nghĩ càng thấy thương tâm, nhưng không nói được nguyên do, không kềm được ngoác miệng, trên chín tầng trời khóc gào ầm ĩ.
Đám mây dưới chân rung lên một cái, giống như bị dọa bởi tiếng khóc của ta.
Thiếu niên đang giam giữ ta cuống quýt thả lỏng tay, cuí đầu nhìn ta thật kỹ, ta nước mắt rưng rưng cũng lén lút nhìn hắn một hồi, trên mặt hắn thế nhưng thêm tia ngượng ngùng quẫn ý, có chút hồng hai bên má.
Chương 20: Kiêm gia bỉ ngạn

Bích Dao thấy ta bị tam ca nàng ấy nửa ôm nửa kéo dẫn về Đông Hải Thủy Tinh Cung, hốc mắt sưng đỏ, vẻ mặt hung hãn, nàng ngoác miệng cười hết mấy ngày, lại ở sau lưng Nhạc Kha khoe khoang hắn ta tốt thế này hắn ta tốt thế kia, nói huynh trưởng của nàng đối với ta một lòng một dạ, xả thân bảo vệ, lý ra nên kết thành một đoạn lương duyên.
Trong lòng ta có chút đắn đo, đem sự thể hồi tưởng lại, nếu nói Nhạc Kha đối với ta hoàn toàn không có chút tình cảm nào, có lẽ hơi gượng ép, nhưng nếu nói hắn đối với ta tình thâm nghĩa trọng, ta lại thấp tha thấp thỏm thấy thật khó tin, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào vui mừng, phảng phất giống như tình cảnh trước đây khi ta động lòng với hắn thưở ban đầu. Nhưng cũng tức giận huynh muội hắn hùa nhau làm chuyện xấu, bất chấp vết thương trên người, đè Bích Dao xuống chiếc giường vỏ sò hung hăng giáo huấn một phen, đương lúc hai người bọn ta đánh nhau khí thế hừng hực, cá yêu tiến đến bẩm báo: “Tứ công chúa, Giao tộc Thái tử điện hạ đến thăm Loan tiểu thư, hiện đang đợi ở trong điện Tam Thái tử.”
Ta hoan hô một tiếng: “Ly Quang đến rồi!” lập tức chống gậy muốn đi ra ngoài điện, lại bị Bích Dao giữ chặt, hết chờ nàng rề rà đổi y phục một hồi lại thay đổi một đống châu ngọc trên đầu một lượt. Trong lòng ta gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, nàng ấy mới sửa soạn xong xuôi, nghiêng đầu đánh giá ta một lúc, nửa đùa nửa thật nói: “Tỷ tỷ, dáng vẻ của tỷ thế này, son cũng không thoa, chẳng biết ca ca muội sao lại nhìn trúng tỷ?”
Ta vờ như muốn vò rối tóc nàng ấy, nàng ấy mới chịu thôi, hi ha ha ha kéo ta ra cửa đi gặp Ly Quang.
Đông Hải Long Vương con cái phi tử đông đúc, chiếm phần lớn diện tích Thủy Tinh Cung, tẩm điện của Bích Dao cách tẩm điện Nhạc Kha không xa. Bản thân ta từ lúc quay lại liền ở điện bên cạnh Nhạc Kha, vì việc này mà Bích Dao náo loạn với hắn mấy lần, chỉ mong ta dọn qua ở cùng nàng ấy, tiếc là Nhạc Kha cuối cùng cũng nhất quyết không buông, mỗi ngày nhất định phải chăm chăm nhìn ta thay thuốc.
Độc thi ma trên người ta chưa trừ hết, mấy ngày trước đó còn mê man tùy ý Bích Dao huyên náo, hai ngày nay khỏe hơn đôi chút liền chống gậy đi loanh quanh giãn gân giãn cốt, hôm nay vừa vặn nhấc chân tới tẩm điện Bích Dao.
Lúc hai người bọn ta đi tới, Nhạc Kha cùng Ly Quang đang ngồi dưới tán san hô trong điện của hắn, cũng không biết đang nói chuyện gì, Nhạc Kha gương mặt ngập tràn ý cười, cực kỳ hăng hái nhiệt tình, chẳng hề có chút bộ dạng nghiêm chỉnh trước kia.
Nhìn thấy ta với Bích Dao nắm tay nhau đi tới, Nhạc Kha vui vẻ ra mặt, tiến tới kéo chặt tay ta, liên tục cảm thán: “Thanh Nhi, nàng và ta trong mộng từ biệt, thế nào mà hôm nay gặp lại, nàng vẫn là dáng vẻ thê thảm thế này?”
Loảng xà loảng xoảng –
Trong đầu ta bị một tiếng sét, đem ta đóng chặt trên nền đất, chút vui mừng vừa mới nhú ngay lập tức bị đập tan.
Thằng nhãi này hôm nay nhiệt tình như thế, thì ra lại – quên rồi.
Hắn sớm không quên muộn không quên, lại ngay lúc này mà quên, nếu như không phải ta biết rõ bản tính của hắn, biết hắn không phải cố ý giả bộ quên, chẳng rõ sớm sẽ ảo nảo thành bộ dạng gì nữa. Cũng may ta chưa từng nghe lời Bích Dao, cũng chưa biểu lộ tình cảm, bằng không ta liền trở thành trò cười khắp bát hoang tứ hải.
Đặc biệt là chúng tiên tử ngưỡng mộ Nhạc Kha nhưng lại không biết chứng bệnh của hắn sẽ cười nhạo: “Nhìn xem, con chim loan đó không biết lượng sức, tưởng rằng độc chiếm được Tam thái tử, rốt cuộc Tam Thái tử ngay cả nàng ta là ai cũng không nhớ…”
Ta kéo kéo khóe miệng, cố nặn ra chút ý cười, giật tay ra khỏi tay hắn, quay về phía Ly Quang cười nói: “Ngươi sao lại rảnh rỗi tới đây?”
Từ sau khi ta với Bích Dao đi đến, Ly Quang chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, ánh mắt trầm tĩnh ôn nhu, giống như hiểu rõ nguyên do việc gì, may mắn hắn không phải kẻ nhiều chuyện, chỉ tiến lên hai bước tỷ mỷ quan sát ta, lại ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn chân ta một hồi, mới yên lòng nói: “Rốt cuộc đã thoát khỏi cảnh nguy hiểm!”
Nhạc Kha đứng bên cạnh nhìn Ly Quang ngồi xuống, mấy ngày trước hắn cũng có thói quen ngồi xổm trước mặt ta nhìn vết thương trên chân ta, lúc này cũng ngồi xuống theo thói quen, đưa tay ra, rồi lại nhíu chặt mày rụt trở về, mờ mịt luống cuống nhìn hai tay mình, nhẹ giọng nói: “Cái gì?”
Bích Dao thấy dáng vẻ hắn như thế, sắc mặt trắng bệch, cuống quít hướng sang ngư nương bên cạnh nháy nháy mắt. Ngư nương này cũng có chút nhanh nhạy, lập tức xoay người đi ra, không lâu sau đã mời Đông Hải Long Vương và Vương Phi tới.
Sắc mặt Vương Phi tái nhợt, tiến lên kéo hắn đứng dậy, ôn giọng nói: “Con của ta, con bị làm sao vậy?”
Thần sắc của Đông Hải Long Vương cũng cực kỳ khó coi.
Nhạc Kha mờ mờ mịt mịt nhìn bà ấy một lúc, u u mê mê hỏi: “Bà là ai?”
Một câu nói liền khiến Đông Hải Vương Phi khóc nức nở: “Con của ta, con sao lại không nhận ra mẫu phi?”
Nhạc Kha giương mắt nhìn những người xung quanh một hồi, bất chợt hắn đi về phía ta. Ta sớm đã bị tình trạng của hắn dọa sợ, cũng không biết hắn muốn làm gì. Thấy trong mắt hắn ý vui mừng dần dần lan tỏa, tiến tới liền kéo kéo vạt áo ta, nói: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại mặc áo trắng lòe loẹt thế này?”
Ta á khẩu không trả lời được, ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn.
Hắn ngẩng đầu quan sát xung quanh một lúc, liền kéo tay ta ra ngoài. “Tỷ tỷ, nơi này âm âm u u không chút ánh sáng, chúng ta đi thôi?”
Mồ hôi ta túa ra, cũng không biết hắn bị gì, tay chân cứng ngắc cứ thế tùy ý hắn kéo ra ngoài hai bước, bỗng nhiên ý nghĩ chợt lóe sáng, nhớ tới hai trăm năm khi hồn phách ta bị đánh tan, dường như từng thấy một đứa trẻ ở cạnh mẫu thân, nếu như ta đoán không lầm, hắn nhất định đã nhìn nhầm ta thành mẫu thân rồi.
Ta cương quyết đứng tại chỗ, hắn quay đầu ngỡ ngàng: “Tỷ tỷ, sao lại không đi?”
Ta chỉ thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cố gắng nặn ra chút ý cười, ôn nhu nói: “Ngoan, ở đây tỷ tỷ vẫn chưa tham quan hết, muốn ở lại đây vài ngày.”
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, ngỡ là đã quen được nuông chiều, nào ngờ hắn lại nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Vậy cũng được, đệ sẽ ở lại đây với tỷ.” Ta kéo hắn ngồi xuống ghế, ngay lập tức hắn không nói không động, đúng thực là ở lại đây bầu bạn với ta.
Long Vương Phi hai mắt nhỏ lệ, như thể tìm thấy cứu tinh lao bổ về phía trước, nắm chặt hai tay ta, khẩn cầu: “Loan cô nương, van cầu cô lưu lại đây, tất cả mọi thứ ở Đông Hải Long Cung, chỉ cần cô nương thích đều sẽ là của cô nương, chỉ xin cô lưu lại đây với con trai ta.”
Từ nhỏ đến lớn thân thể ta rất ít tiếp xúc với người khác, trước giờ cũng chỉ có Cửu Ly tiểu động vật là có chút vinh hạnh đặc biệt đó, lúc này cảm thấy có chút khó chịu, Vương Phi trong lúc kích động dường như đã mất khống chế, lực tay nắm hai tay ta cực lớn, chặt đến độ khớp xương ta bắt đầu đau.
Ta kéo kéo khóe miệng, trông mong Nhạc Kha có thể lập tức thanh tỉnh lại, vừa mở miệng gọi : “Nhạc Kha – -“ Hắn đã ngay lập tức đứng dậy tiến đến, ngoan ngoãn nói: “Tỷ tỷ, tỷ gọi đệ?”
Đông Hải Vương Phi nước mắt không ngừng tuôn rơi, liên tục than thở: “Đều là tội nghiệt do ta gây ra mà!”
Ta nghĩ tới bà ấy đã tới tuổi này, vì đứa con ngốc nghếch nhất định là tan nát cõi lòng, tức thì cố gắng chịu đựng cơn đau ở ngón tay an ủi bà: “Vương Phi đừng nôn nóng, Thanh Loan và Tam Điện hạ cũng coi như có chút giao tình, xin Vương Phi đừng gấp, ta nhất định sẽ ở lại với hắn đến lúc hắn khỏe mạnh trở lại.”
Trong mắt bà hiện lên tia cảm kích: “Đa tạ Loan cô nương, đa tạ cô nương!” Mấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói thêm lời nào, dưới sự dìu đỡ của Đông Hải Long Vương rời đi.
Ta lừa gạt Nhạc Kha tiến vào nội điện, trấn an hắn nghỉ ngơi, không lâu sau thì hắn liền ngủ. Ly Quang với ta cách biệt không lâu, nhưng nhớ tới việc hắn gửi ta con Bạch Hổ, sắc mặt liền không tốt, vỗ vỗ vai hắn: “Thái tử điện hạ, uổng công ta với ngươi là huynh đệ, ngươi thế nhưng lại thông đồng với con rồng ngốc này lừa gạt ta?”
Ly Quang trước giờ ôn hòa, nhưng hắn hôm nay với hắn trong quá khứ có chút không giống, cụ thể là điểm nào không giống, nhất thời ta không thể chỉ ra được. Hắn quét mắt nhìn trong nội điện, hai mắt mở to, vô cùng đứng đắn nói: “Quân tử có nét đẹp của người trưởng thành, ta biết nàng trước nay tâm tính nhân hậu!”
Đúng lúc Bích Dao ở nội điện thu xếp ổn thỏa cho Nhạc Kha xong đi ra, thấy hai người bọn ta đứng ở cửa, nói: “Tỷ tỷ với Ly Quang ca ca sao lại không ngồi?”
Ta thấy Nhạc Kha trong lúc mơ mơ hồ hồ, mở miệng gọi ta tỷ tỷ, vạn năm qua ngoại trừ Cửu Ly cũng chưa từng có ai gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Ta ở trong kính nhìn thấy việc trước đây, nếu như hắn là đứa bé ở cạnh mẫu thân ta, theo như lời của bà bà quét dọn núi Đan Huyệt, mẫu thân ta đã từng nhặt về một con rồng, chính là con của Thiên Đế hiện giờ, không phải Đông Hải Tam thái tử điện hạ, trong này có ẩn tình, thực sự là khó hiểu.
Ta có tâm muốn tìm hiểu cho rõ ràng, hướng về phía nội điện nhẹ giọng nói: “Hắn có thể ngủ yên không? Trông hắn thế nhưng ngay đến Vương Phi cũng không nhận ra, chứng bệnh này thật sự có chút không đơn giản.”
Trong mắt Bích Dao ẩn ẩn lệ: “Ly Quang ca ca và Thanh Loan tỷ tỷ đều không phải người ngoài, Bích Dao mạo muội xin hai người đừng đem việc này truyền ra . Nếu như loan truyền, Tam ca sau này làm người thế nào đây?”
Quả thật người phàm cũng có câu: “Chuyện xấu trong nhà chớ truyền ra ngoài”! Đông Hải Long Vương dù gì đi nữa cũng là người có máu mặt. Ta với Ly Quang ánh mắt giao nhau, cả hai đều khẽ lắc đầu.
Nhạc Kha mặc dù tính tình có chút cổ quái, có chút hay quên, làm vị hôn phu thì không được, nhưng làm huynh đệ thì không sao.
Ta muốn tìm hiểu cho rõ ràng, trầm ngâm: “Chứng bệnh này của Tam thái tử là bị từ nhỏ, hay là sau này mới có?”
Bích Dao tập trung suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói: “Theo như lời mẫu phi, Tam ca từ nhỏ đã mắc phải chứng u mê này, chỉ là sau này càng lúc càng tốt lên, dù có hay quên nhưng vẫn nhận ra người nhà. Chỉ là lần này không biết vì sao lại lơ mơ hồ đồ đến thế? Muội từ khi sinh ra đến nay chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Tam ca.”
Nhạc Kha chính là con thứ ba của Đông Hải Long Vương, sau hắn còn có sáu đệ đệ và bốn muội muội, Bích Dao chính là vị nhỏ nhất, nếu nói chưa từng gặp qua dáng vẻ mơ màng này của hắn, âu cũng có thể tin.
Lòng ta có chút bực bội tiếc nuối, nhìn thấy Ly Quang lại nhớ tới hai vị muội muội mỹ mạo của hắn. Lần trước tại yến tiệc ở Thủy Tinh cung, nghe nói Tộc trưởng Giao Tộc cực kỳ mong muốn cùng với Đông Hải Long Vương kết mối hôn sự, trùng hợp hai vị muội muội của Ly Quang đối với Nhạc Kha cũng có mấy phần tình ý. Hôm nay bị Ly Quang biết được việc này, không chừng mối lương duyên tốt đẹp này không thành rồi.
Ly Quang yên tĩnh ngồi lại một hồi, thấy ta mạnh khỏe không việc gì liền cáo từ rời đi, chỉ lưu lại ta với Bích Dao ở lại trông coi.
Theo như lời Long Vương Phi, Nhạc Kha lần này mơ mơ hồ hồ không giống với lúc nhỏ, khi tỉnh khi mê. Nhưng kỳ quái chính là, mỗi khi ta ở cạnh bên trông chừng hắn, hắn đều có thể nhận thức được, chỉ có điều gọi ta là “tỷ tỷ”, còn với đám người Bích Dao và Long Vương Phi, hắn cơ hồ hoàn toàn không nhận ra.
Qua mấy lần lặp đi lặp lại như thế, ngay cả ta cũng thấy sự việc kỳ quái. Cuối cùng phần lớn thời gian đều ở trong nội điện trông chừng hắn. Hôm đó hắn có vẻ tỉnh táo, ở trên giường thức dậy, thấy ta chống cằm ngủ gà ngủ gật, ngồi dậy đem chăn trên giường khoác lên người ta.
Ta mở mắt, thấy hắn nhu thuận đáng yêu, một nam nhân cao bảy thước thế nhưng lại giống như đứa trẻ nhìn ta chằm chằm đầy mong đợi: “Tỷ tỷ, đệ không muốn nán lại đây.”
Ta đột nhiên bật cười, chỉ cảm thấy vẻ mặt hắn thế này cùng với Cửu Ly lúc làm nũng có chút tương tự, đưa tay nhéo nhéo mũi hắn, chợt nghe ngoài cửa ho khan một tiếng, quay đầu ra nhìn, Đông Hải Long Vương Phi hốc mắt hồng hồng đang đứng ngoài cửa, ngơ ngác nhìn ta.
Nhạc Kha kéo chặt tay ta, vẻ mặt đề phòng.
Vương Phi nét mặt xấu hổ, bất đắc dĩ nói: “Loan cô nương, ta có chuyện muốn thảo luận với cô nương.”
Ta ngọt ngào trấn an Nhạc Kha một lúc, lại ba lần bảy lượt cam đoan rất nhanh sẽ quay trở lại, hắn mới chịu thả tay ra, ta cùng Đông Hải Vương Phi hết rẽ lại quẹo, đến một cung điện cực kỳ u tĩnh.
Dạ minh châu trong điện phát ra ánh sáng nhu hòa, nguy nga tráng lệ. Ta âm thầm đoán, nơi đây chính là tẩm cung của Vương Phi, bà khoát khoát tay, để các ngư nương tùy tùng đều lui xuống, lệ trong mắt không ngừng tuôn rơi, nắm chặt tay ta, đem ta kéo đến ngồi trên tháp thượng, nhưng lại không nói lời nào.
Trước nay ta chưa từng thân cận với người khác, lại là một phụ nữ trung niên đang khóc sướt mướt, chưa nói đến bà vì sao mà khóc, dáng vẻ này, nếu ta đoán không lầm, khẳng định là có chuyện muốn nhờ, liền muốn tránh đi, lại ngại vài phần mặt mũi của huynh muội Nhạc Kha, không muốn thất lễ trước mặt người khác, đành phải tạm thời nhẫn nại.
Vương Phi khóc đủ rồi, lúc này mới kéo tay ta tỉ mỉ quan sát, lại hỏi vài ba chuyện như trong nhà ta có mấy người. Trước nay mặc dù ta cũng có chút quen biết với bà, bà đối với ta chung quy vẫn rất hòa nhã, nhưng nhất định không phải là dáng vẻ khiêm tốn nhã nhặn như hôm nay.
Ta lẻ loi một mình đã chẳng phải là chuyện bí mật gì, liền thuận miệng đáp: “Thanh Loan phụ mẫu đều đã mất, chỉ có một người dì, cũng có thể coi là người thân.”
Bà lại rơi rơi lệ, kéo tay ta muốn đặt vào lòng, cố gắng tạo một cái ôm ấm áp, trong miệng cũng là thịt a tâm can a…Ta suốt mấy vạn năm cô độc hiu quạnh một mình đã quen, bất ngờ được người khác đối đãi nồng nhiệt như thế, nhất thời có chút khó chống đỡ, dùng sức thoát khỏi tay bà, lùi về sau hai bước, thản nhiên nói: “Vương Phi có việc gì xin cứ phân phó.”
Bà thôi rơi nước mắt, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nghiêm nét mặt nói: “Loan cô nương, cô nương ngồi qua đây, bổn cung kể chuyện cũ cho cô nương nghe.”
Ta thật sự bị nhiệt tình của bà làm kinh sợ, đề phòng nhìn nhìn bốn phía xung quanh, cửa điện mở rộng, vạn nhất tình thế bất ổn cũng dễ dàng chạy trốn, mới chậm rãi đi qua ngồi bên cạnh bà.
Nét mặt bà bình tĩnh, chậm rãi nói: “Nói ra cũng không sợ cô nương chê cười. Hơn bốn vạn năm ngàn năm trước, bổn cung sinh đại hoàng tử và nhị hoàng tử, Long Vương ngài khi đó còn thanh niên, cũng không biết từ đâu tìm về hai ngư nương xinh đẹp mỹ mạo, cả ngày cùng hai nàng ta đắm chìm một ỗ, hoàn toàn không để tâm đến ta và hai long tử. Trong lòng ta ghen ghét đố kỵ, có một ngày nhân lúc người xuất cung đi làm mưa, sai người đến, tự tay giết chết hai nàng kia, thấy cả hai hiện nguyên thân là hai con cá chép đỏ, liền rửa tay làm cơm, đem hai con cá chép này làm thành món cá kho, đợi Long Vương quay về dùng bữa.”
Ta len lén liếc nhìn vẻ mặt bà, trong lòng lộp bộp lộp bộp, thầm nghĩ không ổn, nói không chừng Long Vương Phi muốn trừ khử ta, mới bộc bạch thế này? Lập tức âm thầm tập trung đề phòng.
Chương 21: Tử mạch thanh môn

Long Vương Phi thấy ta chưa từng lên tiếng trả lời, nghiêng đầu yên lặng nhìn ta hết nửa ngày, ta bị bà nhìn đến sởn tóc gáy, còn đáng sợ hơn lúc đối mặt với Áp Dữ. Ta trước giờ chưa hề khiến người khác vui vẻ, bà mặc dù tính tình âm nhu, nhưng lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn này, mưu tính trăm bề, quyết không buông tha ái thiếp của Long Vương, vạn nhất có gì bất mãn với ta …quả thực không dám tưởng tượng ta sẽ rơi vào kết cục thế nào đây.
Thế nhưng bà lại cười, nét thê lương trong mắt càng lúc càng đậm, thở dài: “Đứa nhỏ này lại đang nghĩ gì vậy?” Kéo tay của ta qua, đem các ngón tay của ta nắm lại, lúc này ta mới phát hiện toàn thân đã bị giữ chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Bà nắm chặt tay ta, sau một hồi ngừng thật lâu cuối cùng mở miệng: “Hai con ngư tinh chết không lâu, ta liền có Kha Nhi,—trăm năm sau thì sinh nó…”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .